Kẻ Trộm Gặp Thời (chuyện vui có thật 70%)

Kẻ Trộm Gặp Thời (chuyện vui có thật 70%)
Tôi – Em “duyên nợ” do trời
Một lần “ăn trộm”… thế rồi… yêu nhau…

Học hành dở dang, nghề nghiệp không ổn định, ở quê đất đai ngày càng cạn kiệt dần. Hắn thường nghe người ta đồn thổi nói lên thành phố sẽ có nhiều công việc, nếu làm ăn “trúng mánh” rất dễ đổi đời. Thế là hắn tích cóp được vài triệu bạc từ bán gà bán vịt, một thân một mình hắn tự ly nông, tìm về thành phố để… đổi đời.
Số tiền của hắn có so với nông thôn là quá to lớn, còn đối với thành phố chẳng khác nào “hạt muối bỏ bể”, hắn cố tiết kiệm chi tiêu từng đồng cũng chỉ kéo dài được tuần lễ là gần như vét túi. Hắn nghĩ nếu trở về thì cũng gay go, vì chẳng đủ tiền xe, mà cũng ê mặt với bà con bạn bè hàng xóm, còn ở lại thì cầm chắc là… chết đói. “Bần cùng sinh đạo tặc”, hắn chỉ còn một con đường cuối cùng để cứu vãn sự sống là đi… ăn trộm.

Kẻ Trộm Gặp Thời (chuyện vui có thật 70%)

Một buổi tối hắn lang thang trên đường phố, ruột gan cồn cào vì từ sáng đến tối hắn chưa có được chút gì bỏ vào bao tử, hắn quyết đi tìm mục tiêu để hành sự và mục tiêu đây rồi… Một căn nhà nhỏ ở cuối con đường đất đỏ dẫn vào nghĩa địa, hắn nhanh nhẹn lẻn vào, nhà vắng vẻ chỉ có một người đã ngon giấc, mặc kệ hắn không quan tâm, lần theo ánh điện lờ mờ, hắn sục sạo tìm kiếm mà chẳng thấy cái gì có giá trị đáng để hắn “cầm nhầm”, thì ra chủ nhà chắc cũng không hơn gì hắn. Quay lại chỗ người đang nằm thì hỡi ôi, một Evà đang mê man trong giấc ngủ nồng, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo.
Thế là “lợn lòng nổi dậy” hắn lại chuyển sang định giở trò bợ cái… “ngàn vàng” của cô gái. Nhưng “thiên bất dung gian”, cô gái chợt tỉnh giấc vùng dậy la lên… hắn vội vàn chộp đại quần áo rồi nhanh chân phóng thẳng vào… nghĩa địa, cô gái cũng cố đuổi theo một đoạn, nhưng khi nhìn lại mình thì chẳng có một mảnh vải che thân, nên đành lặng lẽ quay lại vô nhà.
Cô gái vẫn biết nhà mình chẳng có gì đáng giá để mất, nhưng khi coi lại thì cái di động cà tàng đáng giá chưa được vài trăm ngàn, đã đi theo kẻ trộm trong khi vơ vội quần áo tẩu thoát. Buồn vì mất cái điện thoại tuy giá trị chẳng là bao nhiêu, nhưng có lưu nhiều số máy của người thân mà cô không thể nhớ, nên mấy ngày sau cô nảy ra một ý tưởng nhờ máy nhắn tin vào điện thoại của mình, để may ra “ai đó” động lòng mà ném trả lại cái điện thoại, hoặc cái sim cho mình thì hay biết mấy.
Không biết tin nhắn hứa hẹn mật ngọt thế nào, hay vì “tiếc của đời” nên mấy ngày sau hắn lần mò tìm tới khổ chủ. Hai bên gặp lại nhau mà chẳng ai nói được lời nào, hình như duyên số trời ban, “ăn mày gặp phải chiếu manh”, nên khi nhìn thấy hắn cô gái đã “động lòng trắc ẩn”, vì dáng dấp hắn khá điển trai, còn cô gái cũng thuộc vào top dễ nhìn… nên bài viết với cái tựa đề: “KẺ TRỘM GẶP THỜI”, được đóng ngoăc và kết thúc bằng một câu chuyện tình đầy nhân hậu.

LÊ ĐỨC LANG – QUY NHƠN
(Bài đã đăng trên TB. Làng Cười số 31, ngày 31/07 – 06/08/2013)
Theo dõi
Thông báo của
guest
2 Comments
Cũ nhất
Mới nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Phạm Bá Tài
Phạm Bá Tài

"vợ nhặt" thời @…đúng là "hữu duyên thiên lý" duyên tao ngộ, nghĩa địa trao tình "ma" gặp "ma"…

Nguyễn Thanh Liêm
Nguyễn Thanh Liêm

Chắc là bữa trộm tuy ko thành, nhưng sự việc đã phát triển đến mức để lại ấn tượng sâu sắc cho cả hai ?!! He he …